ÁO ĐƠN MÙA RÉT
"Độ lượng lớn bao nhiêu thì phước hạnh cũng to lớn bấy nhiêu. Có mưu sâu thâm độc bao nhiêu thì tai vạ cũng sâu độc bấy nhiêu"
Minh Tâm Giám Bảo
Mẫn Tử Khiên mồ côi mẹ từ thủa nhỏ. Mẹ kế sinh được hai con trai, chỉ yêu con đẻ mà ghét Tử Khiên.
Mùa đông tháng giá, mẹ kế không cho Tử Khiên mặc áo mền bông, chỉ cho mặc áo mền hoa lau. Một hôm Tử Khiên đánh xe hầu cha. Cha thấy con co ro run rẩy thì quát mắng. Tử Khiên nín không giám nói. Cha giận đánh, ai ngờ áo rách bật hoa lau ra.
Cha biết chuyện căm giận người vợ lẽ bạc đãi con mình, liền muốn đuổi đi.
Tử Khiên khóc van xin:
Dì con mà ở lại thì chỉ mình con rét. Dì con mà bị đuổi đi, thì ai may vá cho chúng con. Có lẽ cả ba anh em đều không có áo, đều phải chịu rét cả.
Cha nghe nói cảm động, thôi không đuổi vợ kế nữa. Và từ đó người vợ kế cũng có lòng yêu thương Tử Khiên như con đẻ vậy.
Theo "Cổ học tinh hoa"
|